tháng 3 2016

Ngày kia mình chia tay anh nhé ?
- Chia tay đi. Từ mai em được tự do. Yêu người khác và quên anh đi.
- Tại sao ạ. Anh đang đùa em phải không? Anh nói đi chỉ là đùa thôi đúng không???
***

Cô cố cười. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tái nhợt. Nước mắt bất chợt trào ra. Mặn đắng. Đôi chân run run như trực quỵ xuống. Cô ngước mắt nhìn anh như chờ đợi 1 thứ gì đó.
- Là sự thật. Xin lỗi anh có người khác rồi.
Cô thật sự không tin nổi vào tai mình nữa. Người con trai ngày hôm qua còn ở bên cô. Còn đưa cô đi học đón cô về. Còn nói còn cười với cô. Ngày hôm nay lại nói có người khác. Cú shock quá lớn. Cô bàng hoàng, cô hoang mang. Kỉ niệm xưa chợt ùa về. Cô cắn chặt môi đến bật máu cố ngăn nước mắt đừng tuôn nữa. Nhưng không thể. Cái thứ chất lỏng ấy nó cứ trào ra thầm cả vào miệng cô. Mùi máu tanh xộc vào miệng. Cô đau....
Ngày kia mình hãy chia tay được không anh
Tiếng chuông điện thoại reo. Kéo cô về hiện tại
- Anh phải đi. Cô ấy đang đợi anh.
Anh nhìn vào điện thoại rồi lẳng lặng quay lưng. Bỏ mặc cô đứng đó.
Cô quay lưng về phía anh. Rồi chợt hét lên:
- Ngày kia chúng ta hãy chia tay nhé. Được không anh..
- Để làm gì hả em. Anh đã bảo quên anh đi mà. Ở bên nhau thêm nữa cũng chỉ càng thêm đau thôi
Anh quay lại nhìn cô ánh mắt lạnh lùng kèm theo chút thương hại.
- 1 ngày thôi. Em muốn được có một ngày làm người yêu anh thật sự. Anh không nhớ à. Anh ... anh chưa bao giờ hôn em mà...
Ánh mắt anh chợt xao động. Phải rồi trong 5 tháng yêu nhau anh đã bao giờ hôn cô đâu. Họ chỉ dừng lại ở những cái nắm tay những cái ôm. Thế là hết. Anh bảo khi nào được 1 năm anh sẽ hôn cô.
Anh thật kì quặc.
- Được rồi vậy anh sẽ cho em thêm 1 ngày.
- " Cảm ơn anh. Ngày mai chúng ta làm người yêu nhau nữa nhé. Em yêu anh" Cô nhìn anh, bờ môi mấp máy khẽ nói thật nhỏ rồi mỉm cười quay lưng bước đi.
- Alo, em chuẩn bị đi 10 phút nữa anh qua
- Vâng ạ
Cô cúp máy, mở tủ lấy ra bộ váy màu đen anh đã mua cho cô từ vài tháng trước. Búi mái tóc nâu lên thật cao. tô chút son hồng. Hôm nay trông cô rất dễ thương.
Có tiếng chuông cửa. Chắc là anh đến rồi
- Thằng Tuấn nó đến kìa con. Mẹ gọi với lên
- Vâng ạ. Con xuống ngay.
Cô xuống nhà chào mẹ rồi lên xe anh.
-Em muốn đi đâu
Anh hỏi. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như trong kí ức của cô. Nhưng không còn cảm thấy sự yêu thương đã từng có. Luồn tay qua eo anh. Cô khẽ ôm anh thật chặt. Khóe mắt khô từ đêm qua giờ lại đẫm nước mắt. Từng giọt rơi xuống ướt 1 khoảng áo anh.
- Em khóc à
- Không ạ. E có khóc đâu mình đi công viên anh nhé!
- Ừ
.......
- Em muốn đạp vịt
- Lớn rồi 17 tuổi rồi chứ có còn trẻ con đâu
- Nhưng em muốn.
- Chịu em rồi. Ra chọn 1 con đi.
Thế là anh và cô đạp vịt lòng vòng quanh hồ. Mỏi cả chân. Anh đã vui hơn 1 tý. Cô cũng vậy. Tuy rằng thỉnh thoảng nhìn a lặng im như nghĩ về ai đó. Cô lại khẽ chạnh lòng nhưng được bên anh. Cô vui lắm.
Cả 1 buổi sáng anh bị cô kéo đi chơi đủ mọi thứ trong công viên.
Vào nhà ma cô ôm chặt lấy cánh tay anh cào cấu làm tay anh chảy cả máu.. Đi tàu siêu tốc cô ngồi bên cạnh anh tựa đầu vào ờ vai anh và... hét quên trời quên đất khiến anh k sợ mà cũng phát hoảng luôn... Rồi đi trà sữa đi ăn bánh kem. Cô tinh nghịch quệt kem lên mặt anh. Bị anh mắng cho cô chỉ lè lưỡi cười trừ. Cô như quên hết tất cả. Quên hết ngày mai. Quên mất là cô sẽ phải... xa anh...
- Anh đưa em đi biển được không?
Cô chợt hỏi.
- E thích đi sao
- Ừ anh không nhớ em đã tỏ tình với anh ở đâu à
- Ừ anh nhớ mà
Thế là họ ra biển. Anh phóng xe thật nhanh. Gió tạt vào mặt hai người. Đau rát!.Mất hai tiếng để họ ra đến biển. Nắng đã dịu dần và màu đỏ của hoàng hôn đang dần nhuốm lên mặt biển. Anh cầm tay cô kéo ra biển. Hai đôi chân chạy nhanh trên cát
- Anh ơiiiiiiiiiii!. Tặng anh này. Anh làm người yêu em nhé!
Anh quay lại nheo mắt nhìn cô. Nhìn hộp quà màu hồng gói vụng về trong tay cô. Cô nhoẻn miệng cười nhìn anh. Nụ cười trong veo như nắng mùa thu. Không có nỗi buồn. Không có lo âu. Chỉ có đôi mắt to long lanh như chứa cả bầu trời trong veo đầy nắng thu.
Giờ đây trong mắt anh. Cô bé Giang ngày nào lại xuất hiện. Cô bé lớp dưới ngây thơ mà ngốc nghếch như con nít mà anh đã từng đã từng yêu rất nhiều,
- Ừ, tôi sẽ làm người yêu của cô nhóc hậu đậu được chưa nào
Anh bật cười xoa đầu cô. Y hệt 5 tháng trước. Nhẹ nhàng và ấm áp. Dù nụ cười đã không còn chứa nhiều yêu thương như ngày ấy. Nhưng cũng làm cô bớt đau.
Cô đã từng nghĩ mình nên ích kỉ. Cứ thủ đoạn đi biết đâu kéo được anh về bên cô. Nhưng tối qua khi nhìn thấy anh và người con gái ấy trong công viên cô lại không nỡ làm. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Làm sao cô nỡ cướp đi hạnh phúc của anh đây...
Anh trầm lặng nhìn về phía biển..Những lọn tóc bay xòa trong gió. Nắng chiếu trên khuôn mặt điển trai. Trong hoàng hôn anh đẹp lạ kì. Nhưng trong đôi mắt kia hằn lên những nét do dự và lo âu. Phải rồi nếu anh bỏ rơi cô gái đang ở bên anh này. Liệu cô có còn vui tươi nữa không cô có còn hồn nhiên như cô của 5 tháng trước. Hay là...
Anh sợ cô lại khóc như hôm qua. Sợ những giọt nước mắt long lanh như pha lê kia. Nhưng anh cũng sợ những giọt nước mắt ấy làm anh yêu mềm. Người con gái mà anh mới gặp mới yêu. Cũng khiến anh xao động. Anh thấy cô ấy mong manh và dễ vỡ. Anh thấy cô ấy quá hồn nhiên. Và cô ấy mang cho anh 1 cảm giác lạ, lạ hơn khi ở bên Giang. Rời bỏ cô ấy anh thật sự k thể nghĩ đến nữa....
Đôi bàn tay nhỏ bé của cô luồn qua eo anh. Một cái siết nhẹ. Cô đang ôm anh. Cái ôm đầy ấm áp nhưng run rẩy. Giống như cô đang sợ anh bị gió cuốn đi mất. Cô áp mặt vào lưng anh. Tấm lưng vẫn rộng như ngày nào nhưng nốt ngày hôm nay đã không còn là của cô. Nước mắt lại rơi ướt đầm áo anh.
- Anh hôn em 1 lần có được không?
Cô hỏi mà giọng nói nghẹn ngào.
Anh quay lại, nhìn thẳng vào cô. Vệt nước mắt trên má vẫn còn nguyên. Anh khẽ gé sát mặt và hôn cô. Hai bờ môi chạm nhau. anh thấy cánh môi cô run rẩy. Anh cảm thấy vị ngọt và cả cái mặn chát.
Nước mắt cô và anh hòa vào nhau thầm vào miệng. Nóng và mặn. Họ chỉ chạm môi nhau. Không phải nụ hôn kiểu pháp nhưng cô cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Nụ hôn đầu tiên lãng mạn y như cô từng nghĩ. Có biển có nắng có gió và có anh. Khi họ rời nhau cô khẽ kiễng chân lên và hôn vào má anh. Cô mỉm cười và
- Về thôi anh. Tối nay ngủ thật ngon và nhớ nhắn tin cho em nhé. Ngày mai mìh chia tay anh nha.
Cô và anh về thành phố. Trong mắt cô mọi thứ cứ như nhòa dần đi trong hai hàng nước mắt. Nhưng cô không muốn bật ra tiếng. Cô thực sự đau lắm. Đau đến nỗi tim như bị ai cứa đứt từng mạch máu. Lồng ngực căng chặt lên như sắp nổ tung. Cô k thể nào thở nổi nữa. Nhìn anh thế này cô chỉ muốn ngày mai ngày kia rồi đến hết đời ông trời sẽ cho cô được gần bên anh.
- Chờ anh 1 chút nhé?
Câu hỏi của anh đánh tan suy nghĩ trong đầu cô. Đưa tay lên lau vội nước mắt cô gật đầu.
- Vâng ạ
Anh dừng xe trước 1 của hàng hoa. Vào và ra chỉ trong 5 phút. A tặng cô 1 bó hoa hồng trắng. Loài hoa cô thích nhất. Trong trắng và thuần khiết. Cô nhận lấy bó hoa và cười rất tươi. Đã lâu rồi anh chưa có mua quà cho cô. Coi như đây là món quà cuối chắc cũng đúng. Dù sao cũng có chút gì đó làm kỉ niệm ngày cuối ở bên anh. Hôm nay cô đã vô cùng hạnh phúc. Chẳng phải trong cuốn truyện nào đó nhân vật nữ chính có nói là " hạnh phúc hưởng thụ 1 lần là đủ rồi sao ". Cô cũng cảm thấy đủ rồi...
- Anh Tuấn....
Có ai đó gọi anh. Cô và anh cùng nhìn sang đường theo phía người gọi. Bên kia đường 1 người con gái tóc dài. Khuôn mặt thiên thần đang nhìn anh mỉm cười. Đúng là cô gái ấy rồi. Cô nhìn thấy anh khẽ cưởi mỉm, ánh mắt tràn đầy ôn nhu dướng về phái cô ấy. Trông họ thật hạnh phúc Nhìn bó hoa hồng trắng trên tay cô chợt bật cười. Bó hao này có lẽ hợp với ng con gái kia hơn
-Bíp bíp....
Bỗng từ phía sau có tiếng còi xe. Chiếc xe tải chỉ còn cách cô gái kia 5m. Cô gái đứng sững lại..
- Như, tránh xa mau....
Anh hét lên bất lực. Cô gái ấy vẫn không nhúc nhích. Đôi chân như bị chôn dưới đất. Nét mặt trắng bệch hoảng sợ. Lẽ nào cô ấy sẽ rời xa a sao. Bông hoa thủy tinh nhỏ bé này. Anh nắm chặt tay cố lao sang đường.
-Kittttttttttttttt. Rầmmmmmmmmmmm.........
Tiếng phanh xe chói lọi. Anh chết sững giữa dòng xe. Những tưởng người con gái ấy sẽ rời xa nhưng cô gái ấy đang ngã sõng xoài bên kia đường. Mà trước bánh xe tải là một thân thể khác. Cô gái quen thuộc đã từng làm người yêu anh 5 tháng. Cô đã lao ra đường mặc kệ dòng xe hối hả chỉ để cứu cô gái đã cướp đi người con trai cô yêu.
Đầu gối anh dường như sắp quỵ xuống. Anh mở to mắt nhìn cô. Anh thấy máu, những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thân thể bất động của cô. Màu trắng của những cánh hoa thấm đãm máu. Anh bàng hoàng chạy lại ôm cô. Khuôn mặt sợ hãi hiện rõ từng nét
- Em à em đừng đùa anh mà. Em chỉ là bị ngã thôi phải không em dậy đi mà dậy đi. Anh sẽ cho em thêm 1 ngày nữa.Ngày kia ừ ngày kia chúng mình sẽ chia tay nhé. Em dậy đi có đc không. Anh sẽ lại hôn lên môi em nhé. Sẽ không để nước mắt em rơi đâu mà. Em ngốc thế sao em lại ngốc thế hả Giang.
Anh khóc lần đầu tiên anh khóc vì cô. Nước mắt rơi cả trên khuôn mặt cô.
- Anh ....ơ...i...
Đôi mắt cô mở hờ..nhìn anh nhìn khuôn mặt đang hốt hải lo cho cô kia. Cô khẽ cười
Anh mừng rỡ. Ôm chặt cô
- Nói ...yêu.... em ...1... lần đi anh
Giọng cô thều thào. Bàn tay cô nắm bàn tay anh nhưng k còn chặt..
- Đúng rồi, anh yêu em anh yêu em nhiều lắm Giang ạ. Anh xin lỗi em anh sẽ không khiến em buồn nữa đâu. Em đừng làm sao nhé. Chúng ta đến bệnh viện được k em.
- Muộn rồi anh à. Ngày mai mình chia tay anh nhá. Anh phải thật hạnh phúc bên cô gái ấy. Em yêu anh ngốc à....
Những ngón tay cô dần rời khỏi bàn tay a. Đôi mắt vừa mở khép dần. Giọt nước mắt cuối vương lại trên gò má. Đè lên nụ cười yếu ớt còn đọng trên môi. Nhịp tim không còn đập... Cô đã đi rồi.... Tìm đến tử thần để giành lại người con gái anh yêu cho anh được hạnh phúc. Cô quyết định hi sinh mạng sống cho người con gái a yêu.
Mong rằng bên kia thế giới cô cũng sẽ tìm được 1 người giống như anh. Và nhất định cô sẽ không để anh vụt mất... Vì cô yêu anh rất nhiều. Yêu từ ánh mắt đầu tiên cho đến khi cô mãi mãi chẳng được nhìn thấy anh.....
Có những câu nói đã nói ra ... sẽ đọng lại trong bạn mãi mãi ....

Quá trình tha hóa và thức tỉnh của nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm cùng tên của nhà văn Nam Cao là diễn biến chính làm nên một bước ngoặt lớn đầy kịch tính về cuộc đời và tâm lý nhân vật. Qua đó ta thấy được hiện thực được phơi bày một cách chân thực và đầy bi kịch, cùng tài năng và tấm lòng của tác giả Nam Cao. Cùng Blog Làm văn nghị luận điểm qua các ý chính và cách diễn đạt nhé.

Quá trình tha hóa và thức tỉnh của nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm cùng tên của nhà văn Nam Cao

Là một cây bút xuất sắc trong trào lưu văn học hiện thực, các tác phẩm của nhà văn Nam Cao chứa đựng một nội dung nhân đạo sâu sắc và độc đáo không lẫn vào đâu được. Trong đó, "Chí Phèo" là kiệt tác về đề tài người nông nhân trước Cách mạng tháng tám của ông. Qua nhân vật trung tâm của tác phẩm - Chí Phèo - Nam Cao đã vẽ nên một hiện thực về người nông dân trong xã hội cũ, bị tha hóa nhân cách làm người. Thế nhưng, qua đó, câu chuyện về nhân vật đã gieo vào lòng người đọc niềm tin đối với người lao động bất hạnh, đồng thời nói lên giá trị nhân đạo sâu sắc của tác phẩm.

1. Quá trình tha hóa của nhân vật Chí Phèo:

nông dân lương thiện -------------> lưu manh ---------------> quỷ dữ

1.1 Từ người nông dân lương thiện ----> lưu manh:

- Chí vốn là một thằng không cha, không mẹ, không họ hàng thân thích, không nhà cửa, bạn bè,,, Cả một thời niên thiếu sống bơ vơ: "đi ở cho hết nhà này sang nhà nọ". Lớn lên đi làm canh điền cho cường hào trong vùng. Lúc ấy Chí vẫn là một nông dân lương thiện, khỏe mạnh về thể xác và lành mạnh về tâm hồn - một con người "hiền như đất", giàu lòng tự trọng và biết phân biệt tình yêu cao thượng và nhục dục thấp hèn. Chí từng mơ ước một gia đình "chồng cày thuê cuốc mướn, vợ dệt vải" - một ước mơ giản dị và rất người. Tuy nhiên, một cơn ghen vu vơ của Bá Kiến đã đẩy Chí vào tù, bắt đầu một quá trình tha hóa một con người. Nhà tù vốn là nơi để người có tội chuộc lỗi, là công cụ cải tạo con người. Vậy mà nhà tù thực dân đã tiếp tay cho bọn cường hào, ác bá, giết chết đi phần người trong Chí Phèo, để Chí mãi trượt dài trên dốc của sự tha hóa.
- Trở về sau 7,8 năm tù, Chí Phèo trở thành một "người ngoài" ở làng Vũ Đại vì sự đáng sợ toát lên ở vẻ ngoài: "Cái đầu trọc lốc... trông gớm chết!". Không chỉ biến dạng về diện mạo, hình hài đến trang phục, tính tình cũng khác: "Hắn mặc cái quần nái đen... trông gớm chết". Và Chí, giữa cái xã hội mà ai cũng nghĩ "chắc nó trừ mình ra", lạnh lùng xa lánh hắn, hắn uống rượu, chửi bới, dọa đốt quán, rạch mặt ăn vạ... Hắn đã trở thành một phần tử lưu manh một cách mù quáng.

1.2 Từ một kẻ lưu manh ----> quỷ dữ làng Vũ Đại:

- Không dừng ở đó, dưới bàn tay quỷ quyệt của Bá Kiến, Chí Phèo đã trở thành một công cụ gây tội ác trong mắt người dân làng Vũ Đại.
- Người đẩy Chí vào bước đường ấy là Bá Kiến, vậy mà chẳng những Chí Phèo không thể đòi lại công bằng cho mình mà còn trở thành một tên tay sai, một thứ công cụ: "hắn say thì hắn làm bất cứ việc gì người ta sai hắn làm...". "Hắn tác quái cho bao nhiêu dân làng, phá bao nhiêu cơ nghiệp, đập nát bao nhiêu cảnh yên vui, đạp đổ bao nhiêu hạnh phúc, làm chảy máu và nước mắt của bao nhiêu người lương thiện... ".
- Và cứ như thế, Chí Phèo trượt dài trong sự tha hóa, bản thân mình nhân hình bị hủy hoại, nhân tính bào mòn, càng ngày càng dấn sâu vào tội ác, vực thẳm của đau thương và tội lỗi, bị chính kẻ thù lợi dụng và trượt dài trên con đường tha hóa, không lối thoát.
=> Tấn bi kịch đầy nghịch lý, vừa là nạn nhân của bọn cường hào, ác bá, vừa là con quỷ dữ của làng, bị mọi người xa lánh, ngoảnh mặt. Ngòi bút nhân đạo của nhà văn Nam Cao đã vạch trần hiện thực trước mắt người đọc, đó là sự cùng quẫn của hoàn cảnh sống, sự nham hiểm, độc ác của bọn cường hào, địa chủ ở nông thôn, sự phi nhân tính của nhà tù thực dân và định kiến của đồng loại đối với những con người cùng đinh, khốn khổ như Chí Phèo. Chính xã hội phi nhân tính đã đẩy con người vào con đường lưu manh, tha hóa.

2. Quá trình thức tỉnh:

2.1 Sau đêm gặp Thị Nở, Chí Phèo sống lại với những cảm xúc đầy nhân tính:

- Lần đầu tiên sau những cơn say vô tận, "hắn tỉnh" và nhận ra cuộc sống xung quanh qua những âm thanh: "Tiếng chim hót... cá...". Những âm thanh cuộc sống rất thực ngoài kia đang đánh thức hắn, kéo hắn ra khỏi những ngày tháng u mê, tăm tối, gợi nhắc đến mơ ước rất người mà hắn từng ấp ủ. Chí cũng nhận ra bản thân mình "hình như đã trông thấy trước... và ốm đau".
- Chí thức tỉnh và sống lại với những cảm xúc rất người cùng ý thức cũng đã trở lại trong hắn.

2.2 Sự chăm sóc của Thị Nở làm tâm hồn Chí Phèo thực sự hồi sinh:

- Đó là lần đầu tiên Chí được chăm sóc bởi bàn tay một người đàn bà, bằng một bát cháo hành giản dị, chân thành của Thị Nở. Đó là bát cháo từ bàn tay ấm nóng tình thương làm "hắn rất ngạc nhiên", "hết ngạc nhiên hắn thấy mắt hình như ươn ướt".
- Bát cháo hành của Thị Nở đã đánh thức trong Chí những tình cảm lành mạnh, những cảm xúc rất người. Hắn khóc. Bởi vì "đây là lần thứ nhất hắn được người ta cho", hắn được cư xử như một con người. Trước đây, muốn được ăn, hắn toàn phải dọa nạt, giật cướp, phải rạch mặt ăn vạ... Hắn nhận bát cháo hành bốc khói mà "bâng khuâng", vừa "vui" vừa "buồn", vừa "có một cái gì đó như là ăn năn". Những cảm xúc con người đã thức dậy trong tâm can của Chí Phèo. Chính hương vị cháo hành - thứ hương vị của tình thương chân thành và cảm động. Hạnh phúc giản dị mà thấm thía lần đầu tiên Chí được nhận lấy đã đánh thức nhân tính bị vùi lấp lâu nay: "Trời ơi! Hắn thèm lương thiện... thân thiện của những người lương thiện." Quả là kì diệu. Cái bản chất đẹp đẽ của người nông dân lương thiện bị vùi dập lâu nay lại bừng sáng trong tâm hồn Chí Phèo.

2.3 Sự thức tỉnh về quyền làm người và bi kịch bị cự tuyệt quyền làm người lương thiện:

- Thế mà, sự xuất hiện của Thị Nở chỉ như một tia chớp lóe lên rồi vụt tắt trong cuộc đời Chí Phèo. Hình ảnh người đàn bà ấy như một cách để Nam Cao soi rọi ánh sáng lương thiện vào tâm hồn Chí Phèo để làm hồi sinh những phẩm chất người trong hắn.
- Trong lúc tưởng chừng như hạnh phúc đã thuộc về mình, hắn cay đắng nhận ra rằng mình "không thể làm người lương thiện được nữa", Thị Nở từ chối hắn, mọi người từ chối hắn. Bởi hắn chỉ là "một thằng không cha... ăn vạ". Hắn đã gây ra bao bất hạnh cho bao người. Mọi nẻo đường để quay về một cuộc sống bình dị, lương thiện đã bị khép chặt. Hắn thức tỉnh nên ý thức rất rõ bi kịch của cuộc đời mình, thấm thía và đớn đau.
- Hắn tìm đến rượu, nào ngờ đâu không làm hắn say mà "càng uống càng tỉnh". Cái tỉnh của Chí là cái tỉnh của một con người với nỗi đau quá lớn và ý thức rất rõ về cuộc đời mình trong sự bất lực, buông xuôi. Sự từ chối của Thị Nở đã khép lại bao hy vọng của hắn. Hơn bất cứ lúc nào, hắn cảm thấy nỗi bất hạnh to lớn đè nặng tâm hồn mình, để rồi chỉ có thể bất lực mà "ôm mặt khóc rưng rức".
- Không còn con đường nào khác, Chí Phèo vác dao đến nhà Bá Kiến. Chí ý thức rất rõ tình cảnh của mình. Đến nhà Bá Kiến, Chí Phèo muốn đòi "lương thiện", đòi quyền làm người - một con người đúng nghĩa. "Tao muốn làm người lương thiện... nữa". Những vết cắt của tội lỗi đã hằn trên khuôn mặt hắn, hắn biết rằng đã quá muộn màng để quay đầu. Chí Phèo vung dao giết Bá Kiến nhưng hắn không để mình trở lại cuộc sống của một quỷ dữ như trước nữa. Và lưỡi dao oan nghiệt cũng đã kết thúc một kiếp người khốn khổ. Cái chết Chí Phèo đầy uất hận nhưng đó là nỗi khao khát của người nông dân bị tha hóa, muốn được lương thiện. Chí Phèo chết bởi hắn khao khát lương thiện nhưng định kiến xã hội đã không chừa cho hắn cơ hội. Chí Phèo chết trong sự nhận thức rất rõ về chính mình và bi kịch bị từ chối ấy.

3. Đánh giá:

- Miêu tả quá trình tha hóa và thức tỉnh của nhân vật Chí Phèo là yếu tố làm nên giá trị hiện thực và nhân đạo sâu sắc của tác phẩm. Tác phẩm là tiếng nói đanh thép, tố cáo chế độ thực dân phong kiến đã xô đẩy bao con người lương thiện đến tận cùng của sự tha hóa. Tác phẩm còn là niềm tin yêu vào những người lao động cùng khổ: Xã hội dù đã hủy hoại nhân hình nhân tính của con người nhưng bản chất ốt đẹp và khát vọng làm người của họ vẫn hiện hữu.
- Thể hiện quá trình tha hóa và thức tỉnh, Nam Cao đã thể hiện bản lĩnh của một cây bút hiện thực sắc sảo, tạo nên một hình tượng nghệ thuật đa diện có sức sống nội tạng, để lại nhiều suy ngẫm trong lòng độc giả.
=> Quá trình tha hóa và thức tỉnh của Chí Phèo được nhà văn Nam Cao thể hiện hết sức thành công bằng biện pháp nghệ thuật nghiêm ngặt của một cây bút văn học hiện thực xuất sắc cùng với cảm xúc của một trái tim "sống đời, trải đời" giàu tình thương với con người và cuộc sống, làm cho "người gần người hơn".

Đã có lần em mắc lỗi. Em hãy kể lại lỗi lầm đó ?
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: “Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi”. Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng…




Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: “Con học bài kỹ lắm rồi”. Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: “Con chưa học bài hôm qua” sao? Không, nhất định không.


Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý “Mình thử nói dối mẹ xem sao”. Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí “Con chào mẹ”. Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: “Có việc gì thế con”? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”… Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.


Tôi “dạ” khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: “Ổn rồi, mọi việc thế là xong”. Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy “róc rách” trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển “Truyện về con người” chưa đọc, mình đọc thử xem”. Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện “lỗi lầm” chăng ! “…


Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình”. Tôi suy ngẫm: “Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?”. Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và… chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: “Con xin lỗi mẹ” đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.


Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.


“Từ thuở sinh ra tình mẫu tử trao con ấm áp tựa nắng chiều”.

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget